Tính Độc Lập của Trọng Tài Viên trong Việc Xác Định Luật Áp Dụng cho Nội Dung của Một Vụ Kiện
pages 171 - 190
ABSTRACT:

Bài báo này đề cập đến các khía cạnh pháp lý và thực tiễn của tính độc lập của trọng tài trong việc xác định luật áp dụng cho nội dung một vụ kiện trên cơ sở đối chiếu luật pháp và tập quán của Bun-ga-ry với luật pháp của một số nước khác, với các công cụ quốc tế chính, với Các Quy Tắc UNCITRAL và Luật Mẫu và với Các Quy Tắc của ICC. Luận điểm chính là các trọng tài viên có nhiều quyền tự do trong việc xác định luật nội dung. Sự tự do này bị hạn chế chủ yếu bởi các quy tắc của chính sách công ở địa điểm trọng tài, ở quốc gia mà phán quyết trọng tài được đưa ra theo luật nước đó, và ở địa điểm công nhận và thực thi cuối cùng phán quyết. Các trọng tài viên không bị ràng buộc phải áp dụng các quy tắc xung đột luật về địa điểm trọng tài. Họ phải áp dụng luật do các bên lựa chọn. Khi không có sự lựa chọn của các bên thì các trọng tài viên áp dụng luật do họ lựa chọn. Trong trường hợp này họ có thể dựa vào các quy tắc xung đột luật hoặc có thể trực tiếp chọn các quy tắc nội dung. Không buộc phải đưa ra bất kỳ bảo đảm nào nhưng các trọng tài viên phải đưa ra phán quyết có khả năng thực thi theo pháp luật. Khi thụ lý một vụ kiện quốc tế, các trọng tài viên phải tôn trọng các quy tắc bắt buộc về địa điểm mặc dù việc họ tôn trọng các quy tắc bắt buộc của nước ngoài có thể còn phụ thuộc vào các điều kiện nhất định.

keywords

about the authors